Quạ đen

Những nhọc nhằn của kiếp người vốn là một chủ đề được văn học xưa nay ưa chuộng , và trong cuốn tiểu thuyết sau đây các bạn sẽ đọc , nhà văn nữ Cửu Đan ( sinh 1968 ) cũng đi theo con đường đó .
Tuy nhiên , cái cách khai thác chủ đề này của Cửu Đan thì lại mang đậm dấu ấn thời đại .
Câu chuyện xoay quanh những vui buồn của nhân vật chính Vương Dao , khi cô rời Bắc Kinh sang Singapore học tiếng Anh , đồng thời tính chuyện làm lại cuộc đời .
Nhân vật xưng tôi ở đây đã trải qua những thử thách cay nghiệt . Đã lê la trong sự thiếu thốn vô phương khắc phục . Đã có lúc phải làm những công việc theo con mắt thông thường phải gọi là dơ bẩn. Đã khi vô tình khi cố ý lừa dối tống tiền ăn cắp ... Thế nhưng theo tôi hiểu , điều khiến nhân vật vừa cay đắng vừa hào hứng sống chính là ở chỗ cô không sao từ bỏ được mình . Vẫn sáng suốt nhìn nhận cuộc đời , biết ai yêu mình ai ghét mình . Vẫn tiêu tiền một cách thông minh. Vẫn chìa bàn tay nâng đỡ bạn bè những lúc khó khăn . Vẫn kiêu hãnh tự trọng , bởi biết rằng trong mình có cái phần tuyết sạch giá trong không bao giờ bị cuộc đời phàm tục làm hỏng . Nhất là trái tim cô vẫn còn thổn thức thực sự . Trong truyện , cô rất hay khóc mà không bao giờ đẻ lại cảm tưởng đó là tiếng khóc sướt mướt giả tạo .
Một mặt ai cũng thấy tình yêu của Vương Dao với Liễu Đạo là một tình yêu không bình thường , tình yêu có nhiều khía cạnh quái gở bệnh hoạn , tình yêu mà lúc đầu cô chỉ nghĩ là chỗ dựa để có tiền . Song mặt khác phải nhận cô đã hết mình với cuộc tình này , đã rất hạnh phúc vì nó để rồi cuối cùng dám làm tất cả để giữ được nó (trong cơn bột phát , Vương Dao đã giết con người mà cô yêu dấu , chỉ cốt để vĩnh viễn giữ được người đó thuộc về mình -- dù không có ý thức hoàn toàn nhưng ít ra thì trong vô thức là như vậy ) .
Thú thực , ấn tượng sâu sắc hơn cả còn mãi trong tôi khi đọc một số tiểu thuyết Trung quốc dịch ra tiếng Việt mấy năm qua như Phế đô ( Giả Bình Ao ) Báu vật của đời ( Mạc Ngôn ) ... và giờ đây Quạ đen không phải là một hai tính cách nào đó mà là cái phẩm cách của con người Trung Hoa nói chung . Quyết liệt . Cực đoan . Liều lĩnh . Sòng phẳng . Đầy tình cảm nhưng cũng đầy lý trí . Và nhất là cái sự tự tin bẩm sinh không biết sợ là gì , cái cảm giác thường trực về sự sang trọng của bản thân mình dòng giống mình : Dù trong bất cứ hoàn cảnh nào họ cũng không để người ta coi thường , không hèn kém không phụ thuộc , mà cũng không chai lỳ hưởng thụ theo nghĩa nhặt nhạnh xin xỏ . Nhất là khi trước mặt ta lại là một người phụ nữ Trung Hoa thì cái sự đàng hoàng sang trọng ấy thật có sức lôi cuốn , như lúc này đây tôi bị Quạ đen lôi cuốn , và càng về cuối tiểu thuyết càng bị lôi cuốn , đến mức rời quyển sách , vẫn phải nghĩ mãi về cái ấn tượng mà nhân vật để lại trong tâm trí . Ban đầu tôi cũng chỉ xem Quạ đen như một thứ hàng chợ , nếu có hấp dẫn thì may lắm chỉ là ở chỗ đi vào một đề tài lạ . Song càng đọc , càng thấy cuốn tiểu thuyết này không tầm thường chút nào . Lại chợt nhớ lời khen mà người ta thường dành cho Người đàn bà và con chó nhỏ của Tchékhov : trong khi xử lý một đề tài đã quá cũ kỹ sáo mòn , tác giả vẫn biết mang tới cho nó một ý nghĩa nhân bản cao đẹp. Hình như ở đây, trong chừng mực nào đó , tác giả Quạ đen cũng đã làm được một việc tương tự .
SỐ TRUY CẬP online